Sàigòn vẫn thân quen từng góc phố
Chỉ cuộc đời đang cùng cực đổi thay
Nên đang đi giữa phố xá hôm nay
Lòng cảm thấy đã là người xa lạ.
Vẫn còn đây phố phường năm bảy ngả
Nhưng đường nào cũng rậm rạp cờ sao
Như cánh rừng trong ác mộng chiêm bao
Đang vây hãm những mảnh đời tăm tối.
Cũng là Xuân đang về trên muôn lối
Nhưng cỏ, cây, hoa, lá chỉ gượng vui
Vẫn là Xuân với mơn man gió thổi
Đón xuân tươi sao héo úa nụ cười?!
Ngồi trầm ngâm rót buồn vào ly cạn
Bạn và tôi ngậm bọt, nuốt rưng rưng
Say? Mặc kệ! Chiều nay mình xả láng
Mai chia tay vĩnh viễn...Biết đâu chừng!?
Men bia đắng. Men đời không vị ngọt
Nên đành lòng: tuổi trẻ đốt thanh xuân!
Bạn và tôi: giữa thời cuộc trầm luân
Như cá chậu, như chim lồng khan tiếng hót.
Hãy cạn ly cho lòng thêm đau xót!
Hãy cười tươi trên sân khấu lộ thiên
Chôn thật sâu, thật lắng nỗi niềm riêng
Vì hài kịch chỉ mới vào vở diễn!
Xuân thanh bình mà sao hồn chinh chiến?!
Giữa Sàigòn ngồi nhắc bóng Xuân xưa
Những mùa Xuân ven suối cạn, rừng thưa
Cùng Xuân thắm của tuổi thơ dấu ái.
Sàigòn ơi! Bây giờ và mãi mãi
Trong đời ta không còn bóng Xuân qua
Xuân đang về mà hồn đã vắng xa
Vì hồng thủy và cuồng lưu hoang tưởng.
Chiều tàn năm bạn cùng tôi ngất ngưỡng
Cạn ly đầy. Nhìn thế sự nhi nhô
Chúc gì đây?! Ngôn từ sao quá gượng
Xuân đến mà chi!? Buồn quá! Thôi!...VÔ!
HUY VĂN
Trước thềm Xuân Mậu Ngọ 1978
( Tặng quý đồng cảnh Nhà 2, Trại 4, HT/TA14: Phong, Đạt, Hữu, Ngọc, Thành )
No comments:
Post a Comment