35 năm! Đã 35 năm! Thời gian trôi lặng lẽ, âm thầm Đường mây hun hút trên cánh gió Thiên di vạn dặm chẳng hoài âm. Nhớ khi xưa giữa thời vong mạt Kiếp tàn binh cuốc đất, phá rừng Biết bao dâu bể và tan tác Ngày ra tù Trời, Đất rưng rưng. 35 năm thắp từng ngọn đuốc Soi bóng đời ta giữa phù hoa Biển lửa hôm nào ta nhập cuộc Vẫn cháy râm rang cõi ta bà. Nắng Hè thiêu đốt dòng hận sử Mưa Thu lã chã giọt vắn, dài Chớp mắt đã già thân lữ thứ Chuyện vá trời biết tỏ cùng ai? Nơi xứ người cơm no, áo ấm Mà sao lòng khắc khoải, chưa yên Tâm còn động, tình còn u uẩn Bởi thân ta vẫn nợ triền miên. Nợ xương máu những người đã khuất Nợ núi sông trả mới nửa mùa Nợ chồng nợ! Đời trôi tất bật Thẹn lòng khi nhớ chuyện xa xưa. |
Tuesday, December 7, 2010
THÂN TA VẪN NỢ TRIỀN MIÊN
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment