Tuesday, December 7, 2010

ĐÊM RỤNG CÁNH VÀNG PHAI


Tháng 10! Đêm thu. Sương giăng mờ ngõ tối
Ngồi bâng khuâng thả mộng đón tàn canh
Đêm mù khơi, lạnh tràn lên ánh mắt
Người quạnh hiu. Trăng vời vợi xuyên mành.

Lòng rười rượi đưa hồn vào cõi nhớ
Mùa nguyên tiêu dìu dặt ánh trăng đầy
Nhớ phố núi mù sương hòa hơi thở
Mà ấm sao đường chung bước, đan tay!

Tháng 10! Đêm bồi hồi theo tâm động
Sương nhẹ giăng, trăng lấp lững chân mây
Đêm cô lữ nhìn phố khuya nghiêng bóng
Hồng nhan đâu!? Sao lạnh quá nơi này!

Người luân lạc. Đời phong ba. Tình lỡ
Thu hững hờ nhuộm tím lối quan san
Hương quá khứ lan dần vào nỗi nhớ
Đêm thản nhiên trôi. Trăng thổn thức ...tàn!

Thân ly khách theo dòng đời xấp, ngửa
Kiếp rong rêu chìm, nổi giữa trường giang
Vó câu đã im lìm từ muôn dặm
Nên giấc hoài Thu lạnh bóng trăng vàng.

Thu cô miên. Trăng tàn. Đêm hun hút
Gío trầm lay. Man mác tiếng thở dài
Buồn như thể sương nhòa trên lá mục
Tháng 10! Nghe đêm rụng cánh vàng phai!

HUY VĂN

No comments:

Post a Comment